Search This Blog

Friday 22 May 2015

130 黃梅山上村 Hoàng Mai sơn thượng thôn


























 

Hoàng Mai (1) sơn thượng thôn

Sơn hạ hữu trường tùng
Sơn thượng hữu diêu thôn
Sơn hạ trường tùng sao
Chính đương sơn thượng môn
Môn nội sở cư nhân
Cùng niên hà sở vi
Nữ sự duy tích ma
Kì nam nghiệp vân tỉ
Vân tỉ cẩu đắc gian
Hạ sơn phạt tùng chi
Liêu dĩ túc quan thuế
Bất sự thư dữ thi
Thôi tô nhất bất đáo
Kê khuyển giai hi hi
Mật thạch ngại xa mã
Tạp hoa đương tuế thì
Sơn ngoại hưng dữ phế
Sơn trung giai bất tri
Toán lai nhất niên trung
Sở ưu vô nhất thì
Sở dĩ sơn trung nhân
Nhân nhân giai kì di
Tùng hoa bách tử khẳng hứa thực
Bạch đầu khứ thử tương an quy


Chú thích


(1) Hoàng Mai 黃梅: Núi ở huyện Hoàng Mai, thuộc tỉnh Hồ Bắc. Bài thơ có khí vị giống bài Đào hoa nguyên kí của Đào Uyên Minh (365-427): Dân trong vùng Suối hoa đào cũng ăn no mặc ấm, vui vẻ với phong tục của mình, không giao thiệp với người ngoài, cũng chẳng có quan lại triều đình gì cả, và tiếng gà tiếng chó tiếp nhau (Xem Cổ văn Trung quốc, Nguyễn Hiến Lê, Xuân Thu xuất bản, Houston, USA, trang 189).


Dịch nghĩa:
Xóm trên núi Hoàng Mai


Dưới chân núi có tùng cao
Trên núi có xóm xa
Ngọn tùng cao dưới núi
Cao ngang cổng trên núi
Người ở trong cổng ấy
Quanh năm làm gì?
Việc đàn bà chỉ là xe sợi gai
Việc đàn ông là cầy cấy
Cầy cấy, lúc nhàn rỗi
Xuống núi chặt cành tùng
Lo đủ thuế nộp cho quan
Không bận sách cùng thơ
Quan đòi thuế mà không đến
Gà chó vui phởn phơ
Đá kín dầy cản xe ngựa
Các loại hoa cho biết mùa trong năm
Sự hưng phế bên ngoài núi
Người ở trong núi đều không biết
Tính lại suốt năm
Chẳng bao giờ lo âu
Cho nên người trong núi
Người người sống lâu trăm tuổi
Hoa tùng quả bách mà ăn được
Khi bạc đầu, không về đây còn đi đâu nữa


Dịch thơ:
Xóm núi Hoàng Mai


[bài dịch 1] 


Tùng cao chân núi xanh rờn
Xa xa trên núi xóm thôn chập chùng
Lên cao cao vút ngọn tùng
Cổng rêu xa lánh mịt mùng thế gian
Cửa tùng đôi cánh cách ngăn
Cõi trong người sống thênh thang năm dài
Nữ nhân đánh sợi se gai
Nam nhân nương rẫy cấy cày sớm hôm
Khi thong thả việc bên đồng
Xuống núi chặt mấy cành tùng mang đi
Thuế quan lo đủ hạn kì
Thi ca sách vở cần chi bận lòng
Quan thu thuế chẳng tăm dong
Chó gà kia cũng vui mừng sởn sơ
Ðá dầy ngăn dấu ngựa xe
Mùa nào hoa ấy hề gì tháng năm
Cõi ngoài hưng phế thăng trầm
Mặc, người trên núi đâu cần biết chi
Một năm tính lại tính đi
Chẳng âu lo chẳng nghĩ suy nhọc nhằn
Cho nên người núi bao năm
Ai ai cũng sống đến trăm tuổi già
Hoa tùng quả bách đâu xa
Bạc đầu chốn ấy là nhà đó thôi!


(Hạt Cát 79 dịch)


[bài dịch 2] 


Chân núi có tùng cao
Trên núi có xóm vào
Ngọn tùng cao dưới núi
Vươn tới cổng trên cao
Người ở trong núi ấy
Quanh năm việc gì đấy?
Đàn bà xe sợi gai
Đàn ông nghề cầy cấy
Cấy cầy khi nhàn nhã
Xuống núi chặt cành tùng
Lo đủ tiền thuế má
Thơ văn chẳng bận bùng
Quan thuế mà không đến
Gà chó vui phởn phơ
Đá dầy cản xe ngựa
Hoa mọc báo tin mùa
Bên ngoài hưng hoặc phế
Trong núi biết gì đâu
Cứ một năm như thế
Chẳng lúc nào lo âu
Cho nên người trong núi
Ai nấy đều sống lâu
Hoa tùng quả bách mà ăn được
Bạc đầu về đó chứ về đâu


(Đặng Thế Kiệt dịch)




No comments:

Post a Comment